PHẨM “DUYÊN
KHỞI”
Phần đầu
quyển 479, Hội thứ III, ĐBN.
(Tương đương với phẩm “Duyên Khởi” của Hội thứ I và
Hội thứ II, ĐBN)
Tóm lược:
Tôi nghe như vầy:
Một thuở nọ đức Bạc già phạm cùng
năm ức đại chúng Bí sô ở trên đỉnh Thứu Phong thuộc thành Vương Xá. Các đại Bí
sô đều là A la hán, đã sạch các lậu, không còn phiền não, được chơn tự tại. Tâm
hoàn toàn giải thoát, tuệ hoàn toàn giải thoát, giống như ngựa khôn được điều
phục, cũng như rồng lớn, những việc cần làm đã làm xong, việc cần thành tựu
cũng đã thành tựu xong, quẳng bỏ gánh nặng, chứng đắc được tự lợi, không còn
các kiết sử, được chánh trí giải thoát, đạt được tâm tự tại, cứu cánh đệ nhất.
Trừ A nan là còn ở địa vị hữu học, Xá lợi Tử làm thượng thủ.
Lại có 500 chúng Bí sô ni đều là A
la hán, trong đó Du Da Đà La (1) làm thượng thủ.
Lại có hơn ngàn cận sự nam, cận sự
nữ đều đã thấy pháp.
Lại có vô lượng, vô số đại Bồ tát
Tăng không thể tính đếm, không thể so lường, không thể nói, và tất cả đều chứng Đà la ni,
Tam ma địa. Các Ngài đều an trụ trong tánh Không, hành cảnh vô tướng, nguyện vô
phân biệt, chứng được nhẫn tánh bình đẳng của tất cả pháp, đầy đủ vô ngại giải,
diễn nói ý nghĩa thâm sâu vi diệu, biện tài vô tận, năm thần thông tự tại,
không còn thối lui. Hòa vui tao nhã, tất cả nhường nhịn, kính trọng nhau, siêng
năng tinh tấn, không giải đãi, từ bỏ thân quyến, vứt hết của cải, quên thân bỏ
mạng, không lấy sự hư dối để tham cầu, vì các hữu tình mà giảng nói chơn lý
nhiệm mầu.
Các vị đã chứng pháp nhẫn sâu xa,
đạt đến chỗ cao tột, được đại vô úy, thân tâm thanh thản, vượt ra khỏi những
việc làm của chúng ma, chiến thắng địch phiền não, tận trừ các nghiệp chướng,
tất cả luận phái khác không thể nào bẻ gãy được. Thanh văn, Độc giác không
lường được công đức ấy. Đối với pháp, đối với tâm các vị ấy đều tự tại, giải
thoát tất cả nghiệp phiền não chướng. Các vị cũng đã diệt trừ kiến tùy miên,
đoạn dứt các kiết sử,
chứng hoàn toàn về trí của đế lý, đã trải qua nhiều phát thệ nguyện rộng lớn,
trước khi nói, các vị mỉm cười, dung mạo thanh thản, giọng nói nhã nhặn, dịu
dàng, nói năng khôn khéo vô cùng, cách cư xử rất tôn nghiêm, oai nghi đĩnh đạt,
đi đứng có oai nghi từ tốn, thản nhiên không sợ sệt v.v... trải qua na do tha
kiếp, cũng không diễn tả hết.
Các vị ấy quán các pháp môn giống như
huyễn hóa, như mộng, như trăng dưới nước, như tiếng vang, lại
giống như hoa đốm giữa hư không, như thành bằng hương khói… Mặc dầu thật thể
không có nhưng nó hiện lên giống như có, đối với lý sâu xa mà nói không sợ sệt,
nói năng khéo léo, tâm không hèn hạ, biết rõ những hiểu biết sai khác tâm hành
của hữu tình, hướng đến và thông đạt đời sau một cách rõ ràng, thành tựu tối
thắng vô sanh pháp nhẫn. Như thật ngộ nhập vào pháp tánh bình đẳng. Vô biên đại
nguyện đều thâu nhiếp về cõi Phật. Vô số chư Phật trong mười phương thế giới,
nhờ lực đẳng trì (định) nên thường
chánh niệm. Tất cả chư Như Lai xuất hiện ra đời đều tôn thờ, không bỏ qua vị
nào và cầu thỉnh chư Phật ấy trụ mãi trên thế gian, chuyển bánh xe Chánh pháp,
độ vô lượng chúng sanh, chiến thắng tất cả sự trói buộc, cấu uế của tùy miên và
các sự trói buộc phiền não trong các kiến thú, phát sanh trăm ngàn đẳng trì du
hý. Đối với tất cả pháp môn đều ngộ nhập một cách dễ dàng. Chúng đại Bồ tát ấy
đầy đủ vô lượng công đức như vậy, dù trải qua vô số kiếp khen ngợi cũng không
hết. Tên của các vị đó là Bồ tát Hiền Thủ, Bồ tát Bảo Tánh, Bồ tát Đạo Sư, Bồ
tát Nhơn Thọ, Bồ tát Tinh Thọ, Bồ tát Thủy Thiên, Bồ tát Đế Thọ, Bồ tát Thượng
Tuệ, Bồ tát Quán Tự Tại, Bồ tát Đắc Đại Thế Chí, Bồ tát Diệu Cát Tường, Bồ tát
Kim Cương Tuệ, Bồ tát Bảo Ấn Thủ, Bồ tát Thường Cử Thủ, Bồ tát Từ Thị, vô lượng
trăm ngàn câu chi (ức), na do tha (triệu) đại Bồ tát ấy làm thượng thủ.
Bấy giờ, đức Thế Tôn trải Ni sư đàn
(2) trên toà Sư Tử, ngồi kiết già, thân ngay thẳng, chánh niệm nhập vào Đẳng
trì vương diệu Tam ma địa. Các Tam ma địa đều từ trong Tam ma địa này mà lưu
xuất ra.
Bấy giờ, đức Thế Tôn chánh tri chánh
niệm ra khỏi Đẳng trì vương một cách an tường. Ngài dùng thiên nhãn thanh tịnh
quán sát hằng hà sa số thế giới chư Phật khắp mười phương, toàn thân vui vẻ. Từ
tướng bánh xe ngàn căm, dưới hai lòng bàn chân của Ngài, đều phóng ra trăm ngàn
câu chi, na do tha ánh sáng. Từ mười ngón chân, hai mu bàn chân, hai gót chân,
bốn mắt cá, hai cẳng chân, hai bắp vế, hai đầu gối, hai cổ vế, hai đùi vế, eo,
hông, bụng, lưng, rốn, tim, ngực, chữ Vạn trên ngực, tướng Đại sĩ phu, hai vú,
hai nách, hai vai, hai bắp tay, hai khuỷu tay, hai cánh tay, hai cổ tay, hai
bàn tay, mười ngón tay, cổ, yết hầu, cằm, hai má, trán, đỉnh đầu, hai lông mày,
hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, miệng, bốn răng giữa, bốn mươi răng, tướng lông
giữa chặn mày v.v... Mỗi phần thân thể đều phóng ra sáu mươi trăm ngàn câu chi,
na do tha ánh sáng. Mỗi ánh sáng đều chiếu khắp tam thiên đại thiên thế giới.
Từ đây lần lượt chiếu khắp hằng hà sa số thế giới chư Phật trong mười phương.
Trong đó, hữu tình nào gặp phải ánh sáng này nhất định chứng được quả vị Vô
thượng Bồ đề.
Bấy giờ, tất cả lỗ chân lông của Thế
Tôn đều sáng rực, phát ra sáu mươi trăm ngàn câu chi, na do tha ánh sáng. Mỗi
mỗi ánh sáng ấy chiếu đến tam thiên đại thiên thế giới. Từ đây lần lượt chiếu
đến hằng hà sa số thế giới chư Phật khắp mười phương, chúng sanh trong đó nếu
tiếp xúc ánh sáng này, nhất định chứng được quả vị Vô Thượng Chánh Đẳng Bồ đề. (Q.479. ĐBN)
Bấy giờ, ánh sáng bình thường toàn
thân Thế Tôn chiếu đến Tam thiên đại thiên thế giới. Từ đây lần lượt chiếu đến
hằng hà sa số thế giới chư Phật khắp mười phương. Trong đó, chúng sanh nào tiếp
xúc ánh sáng này nhất định chứng quả vị Vô Thượng Chánh Đẳng Bồ đề.
Khi ấy, từ miệng của Ngài xuất ra
tướng lưỡi dài rộng che khắp cả tam thiên đại thiên thế giới, mỉm cười vui vẻ.
Lại từ tướng lưỡi tỏa ra vô lượng trăm ngàn câu chi, na do tha ánh sáng, ánh
sáng ấy nhiều màu sắc xen lẫn. Trong mỗi ánh sáng nhiều màu sắc này hiện ra hoa
sen báu, hoa ấy có ngàn cánh toàn bằng màu vàng ròng, được trang sức nhiều châu
báu. Hoa ánh sáng ấy trải rộng khắp cả Tam thiên đại thiên thế giới. Từ đây lần
lượt tỏa khắp đến hằng hà sa số thế giới chư Phật trong mười phương. Trong các đài
hoa đều có hóa Phật ngồi kiết già nói pháp âm vi diệu. Mỗi pháp âm đều tương
ưng sáu pháp Ba la mật. Hữu tình nào nghe được, nhất định chứng quả vị Vô
Thượng Chánh Đẳng Bồ đề.
Bấy giờ, Thế Tôn không rời khỏi tòa,
lại nhập vào Sư tử du hý đẳng trì, hiện sức thần thông làm cho tam thiên đại
thiên thế giới chấn động sáu cách: Phương Đông vọt lên, phương Tây chìm xuống;
Tây vọt lên, phương Đông chìm xuống; phương Nam vọt lên, phương Bắc chìm xuống;
phương Bắc vọt lên, phương Nam chìm xuống; giữa vọt lên, bốn bên chìm xuống;
bốn bên vọt lên, giữa chìm xuống. Đất ấy thanh tịnh, ánh sáng vi diệu làm cho
các hữu tình được lợi ích an lạc.
Khi ấy, trong Tam thiên đại thiên
thế giới này, tất cả hữu tình, tất cả địa ngục, bàng sanh, ngạ quỷ và vô số chỗ
hiểm nạn khác đều được lìa khổ. Từ các cõi ấy qua đời rồi, sanh vào cõi người
và trời lục dục. Tất cả đều nhớ kiếp trước nên hoan hỷ vui mừng khôn xiết, cùng
nhau đến Phật, đem tâm thuần tịnh mà đảnh lễ dưới chân Phật. Từ đây lần lượt
khắp cả hằng hà sa số thế giới chư Phật trong mười phương, nhờ thần lực của
Phật, chấn động sáu cách mà tất cả hữu tình trong các cõi ác v.v... của thế
giới đó đều lìa khỏi khổ nạn. Từ các cõi đó qua đời, được sanh vào cõi người và
trời lục dục, tất cả đều nhớ kiếp trước nên vui mừng khôn xiết. Tất cả từ cõi
của mình đồng đến chỗ Phật đảnh lễ dưới chân Ngài.
Hữu tình trong tam thiên đại thiên
thế giới và hằng hà sa số thế giới khắp mười phương, những người mù được thấy,
người điếc được nghe, người câm được nói, người điên được nhớ, người loạn được
định, người nghèo được giàu, người rách rưới được áo, người đói được ăn, người
khát được uống, người bệnh được lành, người xấu xí được đẹp đẽ, người tàn tật
được trọn vẹn, người thiếu căn được đầy đủ, người mê muội được tỉnh ngộ, người
mỏi mệt được thơ thới.
Khi ấy, tâm của tất cả hữu tình đều
xem nhau như cha, mẹ, như anh, em, như chị em, như bạn bè. Lìa bỏ nghiệp tà
ngữ, tu tập nghiệp chánh ngữ. Lìa mười con đường ác, tu tập mười con đường
lành. Bỏ những suy nghĩ ác, tu tập những suy nghĩ thiện. Lìa bỏ phi phạm hạnh
tu tập chánh hạnh. Thích trong sạch bỏ ô uế, ưa tịch tịnh bỏ ồn náo, thân tâm
an vui, tự nhiên sanh diệu lạc, giống như người tu hành nhập vào định thứ ba.
Lại có thắng tuệ tự nhiên hiện tiền, tất cả đều nghĩ như vầy: Bố thí, trì giới,
nhẫn nhục, tinh tấn, thiền định, trí tuệ, xa lìa phóng dật, tu hành phạm hạnh,
từ, bi, hỷ, xả với các loài hữu tình không làm đau khổ cho nhau, há không tốt
đẹp hay sao?
Bấy giờ, đức Phật ngồi nơi tòa Sư Tử
với ánh sáng thù thắng, oai đức vòi vọi, rực rỡ che khắp cả tam thiên đại thiên
thế giới và hằng hà sa số thế giới quốc độ của chư Phật trong mười phương khác,
làm cho núi Tô mê lô, núi Luân vi v.v... và tất cả cung điện của rồng, thần,
trời cho đến cõi trời Tịnh cư đều không hiện, giống như trăng tròn mùa thu chói
sáng các vì sao, giống như nắng mùa hạ làm mất đi các màu sắc, giống như núi
Diệu cao sơn vương có bốn đại báu che lắp các núi khác và làm mất đi màu sắc
sáng rỡ của các núi ấy. Đức Phật dùng thần lực hiện trở lại sắc thân cũ, làm
cho tất cả hữu tình trong tam thiên đại thiên thế giới đều thấy.
Khi ấy, vô lượng, vô số chúng trời
Tịnh cư trong ba ngàn đại thiên thế giới, dưới đến cõi Tứ đại vương chúng thiên
ở Dục giới và tất cả người chẳng phải người khác v.v... đều thấy Như Lai ngồi tòa Sư Tử có oai đức
ánh sáng rực rỡ giống như núi vàng ròng. Tất cả đều vui mừng khôn xiết chưa
từng có và đem các loại hương hoa, vòng hoa, hương xoa thượng diệu và y phục,
anh lạc, tràng phan, bảo cái, kỹ nhạc và vô lượng các loại hoa ở cõi trời: Hoa
sen xanh, hoa sen đỏ, hoa sen trắng, hoa sen thơm, hoa sen vàng, hoa sen hồng,
hoa cây bằng vàng bạc và lá thơm cùng các loại hoa mọc trên đất, dưới nước, đi
đến chỗ Phật dâng cúng dường và rải lên Phật. Do thần lực của Phật nên tất cả
hoa, vòng hoa v.v... cùng tung lên hư không, kết lại thành một đài hoa sáng
bằng ba ngàn đại thiên thế giới, thòng xuống nào hoa trời, bảo cái, tràng phan,
chuông báu, lụa màu đỏ trang sức rất là đẹp mắt.
Lúc ấy, cõi Phật này được trang
nghiêm vi diệu giống như thế giới Cực lạc ở phương Tây. Ánh sáng của Phật chiếu
rực rỡ tam thiên đại thiên, tất cả vật trong hư không đều là màu vàng ròng.
Hằng hà sa thế giới chư Phật trong mười phương cũng đều như vậy.
Bấy giờ, Tam thiên đại thiên cõi
Phật này nhờ thần lực Phật mà tất cả trời, người đều thấy Phật đang ngồi trước
mặt mình và cho là Như Lai chỉ nói pháp cho riêng mình.
Lúc này, Thế Tôn ngồi ngay nơi tòa,
vui vẻ mỉm cười, từ miệng phóng ánh sáng lớn chiếu khắp Tam thiên đại thiên cõi
Phật và hằng hà sa số thế giới. Khi ấy, tất cả hữu tình trong Tam thiên đại
thiên thế giới cõi Phật này nhờ vào ánh sáng của Phật nên thấy khắp tất cả Như
Lai Ứng Chánh Đẳng Giác và chúng Thanh văn, Bồ tát vây quanh và tất cả hữu
tình, vô tình có từng phẩm loại riêng biệt khác nhau.
Khi ấy, tất cả hữu tình trong hằng
hà sa số thế giới chư Phật trong mười phương nhờ vào ánh sáng của Phật nên cũng
thấy đức Thích Ca Mâu Ni Như Lai Ứng Chánh Đẳng Giác cõi này có chúng Thanh
văn, Bồ tát vây quanh và tất cả hữu tình, vô tình có từng phẩm loại riêng biệt
khác.
Bấy giờ, thế giới cuối cùng trong
hằng hà sa số thế giới tận phương Đông
có tên là Đa Bảo, Phật hiệu là Bảo Tánh Như Lai Ứng Chánh Đẳng Giác, hiện đang
nói Đại Bát Nhã Ba la mật cho các đại Bồ tát. Cõi đó có Bồ tát tên là Phổ
Quang, thấy ánh sáng lớn, đại địa chấn động và thấy thân tướng Phật, nên nghi
ngờ, bèn đi đến chỗ Phật Bảo Tánh thưa:
- Bạch Thế Tôn! Vì nhân duyên gì mà
có điềm lành này?
Phật Bảo Tánh dạy:
- Này Phổ Quang! Thế giới cuối cùng
trong hằng hà sa số thế giới tận về phía
Tây tên là Kham Nhẫn, Phật hiệu là Thích Ca Mâu Ni Như Lai Ứng Chánh Đẳng
Giác, đang thuyết Đại Bát Nhã Ba la mật
cho các đại Bồ tát. Do thần lực của đức Phật đó mà có điềm lành này.
Nghe xong, Phổ Quang vui mừng khôn
xiết, liền thưa:
- Bạch Thế Tôn! Nay con xin phép
Ngài để đến thế giới Kham Nhẫn thăm viếng, lễ bái cúng dường đức Thích Ca Mâu
Ni Như Lai và chúng Bồ tát, cúi xin Ngài chấp thuận.
Phật Bảo Tánh dạy Phổ Quang:
- Nay đã đúng thời, ông cứ đi tự
nhiên.
Nói xong, Phật Bảo Tánh liền lấy một
ngàn cành hoa sen màu vàng ròng, hoa ấy có ngàn cánh, được trang sức bằng những
châu báu, trao cho Phổ Quang và dặn:
- Này Phổ Quang, ông hãy cầm hoa này
đến chỗ đức Phật Thích Ca Mâu Ni, theo lời của ta mà thưa: Bảo Tánh Như Lai Ứng
Chánh Đẳng Giác gởi rất nhiều lời thăm hỏi và gởi hoa sen này biếu Thế Tôn để
làm Phật sự. Khi đến cõi đó, ông phải luôn luôn chánh tri, đừng đem tâm ngã mạn
xem thường cõi Phật đó và cùng các đại chúng mà tự mình chuốt lấy tổn thương.
Vì sao? Vì chư đại Bồ tát đó đã chứng đắc vô ngại giải, môn Đà la ni, môn Tam
ma địa, thần thông tự tại, nơi thân cuối cùng sẽ bước lên ngôi vị Phật. Oai đức
của các vị ấy khó có gì sánh bằng, bi nguyện đã thấm nhuần vào tâm, vì nhân
duyên lớn mà các vị đó sanh vào thế giới Kham Nhẫn kia.
Bấy giờ, Bồ tát Phổ Quang nhận hoa
và phụng mạng Phật Bảo Tánh rồi cùng vô lượng trăm ngàn câu chi, na do tha đại
Bồ tát và vô số trăm ngàn đồng nam, đồng nữ, đảnh lễ dưới chân Phật Bảo Tánh đi
nhiễu bên phải rồi từ giã ra đi. Tất cả đem vô lượng đồ cúng dường thượng diệu
rồi lên đường. Trải qua thế giới chư Phật ở phương Đông, đều cúng dường cung
kính, tôn trọng, ngợi khen, không bỏ sót một vị Phật nào. Đến chỗ Phật Thích Ca
Mâu Ni Như Lai, mọi người đảnh lễ chân Phật và đi nhiễu một trăm một ngàn vòng,
rồi đứng qua một bên.
Bồ tát Phổ Quang đến trước Phật
thưa:
- Bạch Thế Tôn! Thế giới cuối cùng
trong Hằng hà sa số thế giới tận phương
Đông tên là Đa Bảo, Phật hiệu là Bảo Tánh Như Lai Ứng Chánh Đẳng Giác, gởi
rất nhiều lời vấn an Như Lai, Phật dạy đem một ngàn cành hoa sen màu vàng ròng
này đến biếu Thế Tôn để làm Phật sự.
Khi đức Thích Ca Mâu Ni nhận hoa sen
này rồi rải trở lại hằng hà sa số thế giới chư Phật ở phương Đông, nhờ thần lực
của Phật nên khiến cho hoa sen này trải khắp cả các cõi Phật. Trong các đài hoa
đều có hóa Phật ngồi kiết già, nói pháp tương ưng Đai-Bát nhã Ba la mật cho chư
đại Bồ tát. Hữu tình nào được nghe nhất định chứng quả vị Vô Thượng Chánh Đẳng
Bồ đề.
Khi ấy, Phổ Quang và những người đi
theo thấy việc này rất vui mừng, khen ngợi chưa từng có. Mọi người tùy theo căn
lành mà cúng dường nhiều ít. Cúng dường cung kính, tôn trọng, ngợi khen Phật và
Bồ tát rồi, mọi người đều lui qua ngồi một bên. Ở thế giới phương Đông như vậy.
Thế giới cuối cùng trong hằng hà sa
số thế giới tận phương Nam tên là Ly
Nhất Thiết Ưu, Phật hiệu Vô Ưu Đức, cõi đó có Bồ tát tên là Ly Ưu.
Thế giới cuối cùng trong hằng hà sa
số thế giới tận phương Tây tên là
Cận Tịch Tịnh, Phật hiệu là Bảo Diễm, ở đó có Bồ tát tên Hành Tuệ.
Thế giới cuối cùng trong hằng hà sa
số thế giới tận phương Bắc tên là
Tối Thắng, Phật hiệu Thắng Đế, cõi đó có Bồ tát tên là Thắng Thọ.
Thế giới cuối cùng trong hằng hà sa
số thế giới tận phương Đông Bắc tên
là Định Trang Nghiêm, Phật hiệu là Định Tượng Thắng Đức, cõi đó có Bồ tát tên
Ly Trần Dõng Mãnh.
Thế giới cuối cùng trong hằng hà sa
số thế giới tận phương Đông Nam tên
là Diệu Giác Trang Nghiêm Thậm Khả Ái Lạc, Phật hiệu là Liên Hoa Thắng Đức, cõi
đó có Bồ tát tên Liên Hoa Thủ.
Thế giới cuối cùng trong hằng hà sa
số thế giới tận phương Tây Nam tên
là Ly Trần Tụ, Phật hiệu là Nhật Luân Biến Chiếu Thắng Đức, cõi đó có Bồ tát
tên là Quang Minh.
Thế giới cuối cùng trong hằng hà sa
số thế giới tận phương Tây Bắc tên
là Chân Tự Tại, Phật hiệu là Nhất Bảo Cái Thắng, cõi đó có Bồ tát tên là Bảo
Thắng.
Thế giới cuối cùng trong hằng hà sa
số thế giới tận phương Dưới tên là
Liên Hoa, Phật hiệu Liên Hoa Đức, cõi đó có Bồ tát tên Liên Hoa Thắng.
Thế giới cuối cùng trong hằng hà sa
số thế giới tận phương Thượng tên là
Hoan Hỷ, Phật hiệu là Hỷ Đức, cõi đó có Bồ tát tên là Hỷ Thọ.
Và từ thế giới tận cùng ấy, tất cả
các cõi Phật của phương Thượng khác, mỗi cõi đều có một vị Bồ tát đứng đầu xin
phép chư Phật cõi mình, cùng tùy tùng quyến thuộc, đem lời vấn an và lễ vật đến
cúng dường Phật Thích Ca và các Bồ tát để nghe Đại Bát Nhã như câu chuyện của Phổ
Quang Bồ tát đã thuật ở trên.
Bấy giờ, thế giới Kham Nhẫn trong
Tam thiên đại thiên thế giới này đầy khắp các châu báu, trên đất trải đầy các
hương hoa thơm đẹp, chỗ nào cũng dựng tràng phan, bảo cái thẳng hàng: Nào cây
hoa, cây quả, cây hương, cây vòng hoa, cây báu, cây y phục. Các cây trang hoàng
lẫn lộn khắp nơi, trang trí rất là khả ái, giống như chỗ của Bồ tát Diệu Cát
Tường, Bồ tát Thiện Trụ Tuệ, và vô lượng đại Bồ tát có đại oai đức ở cõi Phật
Phổ Hoa Như Lai trong thế giới chúng Liên Hoa.
Thích nghĩa:
(1). Tên “Da
Du Đà La” (耶輸陀羅, Phạm:
Yazodharà, Pàli: Yasodharà) cũng gọi Da duy đàn. Hán dịch: Trì dự, Trì xưng,
Hoa sắc. Cũng gọi La hầu la mẫu (Phạm: Ràhula - màtf: mẹ của La hầu la). Da du
đà la: Con gái của ông Chấp trượng (Phạm: Daịđapàịi), dòng họ Thích, ở thành Ca
tì la, trung Ấn độ, là chính phi của Thái tử Tất đạt đa, mẹ ruột của La hầu la.
Lại có thuyết nói Da Du Đà La là con gái của Đại thần Ma ha na ma (Phạm:
Mahànàma) dòng họ Thích thuộc chủng tộc Bà tư tra (Phạm: Vaziwỉhà).
Cũng có thuyết bảo Da Du Đà La là con gái của vua Thiện giác (Phạm:
Suprabuddha) và là em gái của Đề Bà Đạt Đa ở thành Thiên tí (Phạm: Devadaha).
Bà có thân hình đoan trang xinh đẹp vào bậc nhất, đầy đủ mọi đức. Đức Thích Tôn
thành đạo được năm năm thì Da Du Đà La và di mẫu của đức Thích Tôn là bà Ma ha
Ba xà Ba đề (Phạm: Mahà-prajapati) cùng với 500 người phụ nữ dòng Thích Ca cũng
xin xuất gia thụ giới Cụ túc làm Tỷ khưu ni. (Từ điển Phật Quang).
(2). Ni sư đàn: Vật để ngồi hay nằm, như tọa
cụ v.v...
Sơ giải:
Phẩm này của
Hội thứ III cũng giống như tất cả phẩm “Duyên Khởi”, từ quang cảnh đến chủ
khách tham dự pháp hội như hai Hội trước không khác. Nhờ hào quang và chấn động
sáu cách của đức Thích Ca Mâu Ni mà chư Bồ tát khắp 10 phương thế giới biết đức
Thế Tôn sắp thuyết pháp Đại Bát Nhã nên xin phép Phật của cõi mình đến tham dự
pháp hội, nhất nhất như Hội thứ I và Hội thứ II, nên không cần diễn tả thêm
nữa.
---o0o---