Nguồn: https://quangduc.com/
PHẨM “HIỆN TƯỚNG LƯỠI”
Phần sau của
quyển 10, Hội thứ I, ĐBN.
(Tương đương với phẩm “Tướng Lưỡi” quyển thứ 02, MHBNBLMĐ)
Tóm lược:
Lúc bấy giờ, Thế Tôn hiện tướng lưỡi rộng dài trùm khắp cõi Tam thiên đại thiên thế
giới. Lại từ tướng lưỡi phóng ra vô lượng vô số các thứ sắc quang, khắp soi thế
giới mười phương chư Phật hằng hà sa thảy. Khi ấy, trong các cõi Phật phương
Đông cùng chín phương khác, có vô lượng vô số Bồ tát xem thấy hào quang ấy rồi,
đều đến chỗ Phật của cõi mình hỏi rằng: Đây là thần lực của ai và vì duyên cớ
gì mà hiện điềm lành này?
Các Đức Phật mười phương
đều bảo các Bồ tát rằng: Thiện nam tử! Từ đây qua phương Tây có thế giới Phật
tên là Kham Nhẫn, Phật hiệu Thích Ca Mâu Ni Như Lai Ứng Chánh Đẳng Giác, nay vì
chúng Bồ tát thuyết Đại Bát nhã Ba la mật, nên hiện tướng lưỡi rộng dài trùm
khắp cõi Tam thiên đại thiên thế giới. Lại từ tướng lưỡi phóng ra vô lượng vô
số các thứ sắc quang, khắp soi thế giới mười phương. Nay thấy quang minh đây
tức là do tướng lưỡi Phật kia hiện ra vậy.
Khi nghe việc như vậy,
các Bồ tát mười phương, rất đổi vui mừng đều bạch Phật cõi mình cho phép đến
cõi Ta Bà dự lễ hội. Các Bồ tát mười phương được chư Phật cõi đó chấp thuận, đồng thời
bảo các Bồ tát ấy nhớ mang lễ vật đủ loại đến cúng dường Phật Thích Ca Mâu Ni,
nhất nhất… giống như ở phẩm “Duyên Khởi” đã nói trên.
Bấy giờ, các chúng Bồ
tát và bầu đoàn ở mười phương thế giới, nhờ thần lực của chư Phật cõi mình đến
thế giới Ta Bà dâng lễ vật cúng dường, đảnh lễ Phật Thích Ca Mâu Ni xong, đứng
sang một bên.
Khi ấy, chúng trời trong cõi Tứ đại
thiên vương, cho đến trời Tha hóa tự tại; trời Phạm chúng cho đến trời Sắc cứu
cánh, đều cầm vô lượng các loại hương, tràng hoa, đó là hương xoa, hương bột,
hương đốt, hương cây, hương lá, các thứ hương trộn lẫn; vòng hoa duyệt ý, vòng
hoa sanh loại, vòng hoa long tuyền và cầm vô lượng các thứ hoa trời như: Hoa Ốt
bát la, hoa Bát đặc ma, hoa Câu mỗ đà, hoa Bôn trà lợi, hoa Vi diệu âm, hoa Đại
vi diệu âm và vô lượng các thứ hoa trời khác, đến chỗ đức Phật này, cung kính
cúng dường, tôn trọng ngợi khen, đảnh lễ chân Phật, lui đứng một bên.
Phật dùng thần lực khiến các phẩm
vật do các chúng đại Bồ tát ở trong mười phương và vô lượng các trời khác trong
cõi Dục, cõi Sắc cõiVô sắc, bay vọt
lên không trung, kết thành đài, lọng, che khắp cõi Phật ở Tam thiên đại thiên
thế giới; bốn góc của đỉnh đài, đều có tràng phan báu; đài, lọng, có ngọc anh
lạc rũ xuống; phan đẹp, lụa tốt, ngọc báu, hoa lạ… đủ các loại trang nghiêm,
thật dễ ưa thích!
Khi ấy, trong chúng hội của Thích Ca
Mâu Ni Phật có mười vạn ức người đều đứng dậy chấp tay thưa: Đời vị lai, chúng con thảy nguyện được làm Phật, tướng hảo
oai đức như Thế Tôn ngày nay. Cõi nước trang nghiêm, Thanh văn, Bồ tát, Thiên
nhân chúng hội được chuyển pháp luân thảy đều như Phật!
Bấy giờ, Thế Tôn biết đại
chúng nầy chí tâm nơi pháp bất sanh, bất diệt, bất xuất, bất tác đã được pháp
nhẫn nên đức Phật chúm chím cười, diện môn lại một
lần nữa phóng các thứ sắc quang. Tôn giả A Nan liền từ tòa đứng dậy chắp tay
cung kính thưa rằng: Bạch Thế Tôn! Nhân gì duyên gì, mà Thế Tôn mỉm cười?
Phật bảo A Nan: Mười vạn ức
người nầy đã được vô sanh nhẫn(1), sáu mươi tám trăm ức đại kiếp sau sẽ được
thành Phật nơi kiếp Hoa Tích, đồng hiệu là Giác Hoa Như Lai".
Thích nghĩa:
(1). Vô sanh
nhẫn hay Vô sanh pháp nhẫn: Biết các pháp không sanh
vì vậy mà không mong cầu nắm bắt. Theo kinh Nhân
vương, có 5 bậc nhẫn: 1- Phục nhẫn (trước thập địa); 2- Tín nhẫn (sơ địa đến
tam địa); 3-. Thuận nhẫn (các địa thứ tư, năm, sáu); 4- Vô sanh nhẫn (các địa bảy,
tám, chín); 5- Tịch diệt nhẫn (thập địa, Phật địa). Từ điển Phật Quang giải
thích Vô sanh pháp nhẫn theo định nghĩa
của Thầy tăng Nhật tên Liễu Huệ, dẫn lời giải thích của Ngài Nghĩa Tịch, người
nước Tân la về tam pháp nhẫn, mà pháp nhẫn thứ ba là “vô sanh pháp nhẫn” có vẻ
thích thú nên chúng tôi ghi thêm: Bồ tát
không thấy có pháp sanh, không thấy có pháp diệt; nếu không sanh thì không
diệt, không diệt thì không hết, không hết thì lìa cấu, lìa cấu thì không hoại,
không hoại thì chẳng động, chẳng động thì vắng lặng, đó là Vô sanh pháp nhẫn.
(Trước đã thích nghĩa rồi, bây giờ lặp lại với ý mới).
Lược giải:
Phẩm này giống phẩm
“Duyên Khởi”, quyển 01, ĐBN. Phẩm “Duyên Khởi”, Phật phát hào quang từ khắp
châu thân, soi khắp cõi Tam thiên đại thiên thế giới, đồng thời Phật dùng thần lực làm cho cả Đại Thiên thế giới đều
chấn động sáu cách. Đó là dấu hiệu Phật
Thích Ca sắp thuyết Đại Bát Nhã mà Kinh cho là “duyên khởi”, mở đầu cho cuộc
thuyết pháp trường kỳ 22 năm về Đại Bát nhã Ba la mật này.
Nhưng phẩm này, Phật
hiện tướng lưỡi rộng dài
trùm khắp cõi Tam thiên đại thiên thế giới. Rồi từ tướng lưỡi phóng ra muôn
ngàn vạn ức sắc quang (hào quang) chiếu soi khắp các cõi nước mười phương. Đây
cũng là duyên khởi, báo cho chúng sanh toàn cõi Tam thiên đại thiên thế giới,
Phật Thích Ca Mâu Ni ở cõi Ta Bà sắp thuyết Đại Bát Nhã. Không biết tại sao có sự
trùng hợp của hai phẩm này. Vì sau khi khai hội, diễn tả trong phẩm “Duyên
Khởi”, Phật đã thuyết pháp về “Học Quán”, về “Tương Ưng”, “Chuyển Sanh” và
“Khen Ngợi Thắng Đức”, trước khi nói đến phẩm “Hiện Tướng Lưỡi”. Phẩm này chỉ
cốt nói lên lời nói của Thế Tôn là chân
thật để cho những người có phúc duyên muốn nghe Bát Nhã hơn là thuyết giảng
về giáo lý. Vì kinh đã diễn nói đầy đủ tướng lưỡi của Phật ở phẩm “Duyên Khởi”,
nên ở đây không cần nhắc lại nữa.
---o0o---